Bạn. Đã bao giờ chịu đói vì người khác chưa?
Ở thời đại giờ..
Chắc chưa đúng không ^^
Đa phần những người đang ngồi đây. Nhìn màn hình máy tính và check FB, đều vậy...
Chúng ta đều no...mỗi bữa ăn đến..
Ngày hôm nay tôi đã có một câu chuyện:
12h mẹ gọi về báo nấu cơm mẹ.
Tôi đã cắm cơm từ 11h.
Và chỗ cơm đó chỉ đủ cho hai người ăn. Và anh tôi cũng về ăn cơm ở nhà.
Vừa ăn miếng thịt gà mẹ vừa nói với tôi rằng:
"Mẹ ko dám ăn miếng thịt gà nào, vì muốn để cho mọi người ở nhà..."
Lặng người đi một lúc..
Tôi đã to tiếng với mẹ.
Rồi nhịn cơm đi ngủ.
Không phải vì tôi bất hiếu.
Mà đơn giản vì tôi quá buồn.
Liệu có đứa con nào trong hoàn cảnh đó có thể nuốt trôi miếng thịt, thìa cơm.
"Mẹ đã nhịn để tôi có cái ăn..."
Dù chẳng phải nhà thiếu thốn gì, nhưng mẹ luôn tiết kiệm mọi thứ, vì tôi, vì anh, vì bố, vì gia đình.
Còn tôi...tôi chẳng làm được gì ngoài việc tiêu tiền của mẹ.
Nhớ hồi còn bé tôi phá lắm, nhất là cấp hai. Tôi từng bỏ học đi chơi điện tử gần một tháng. Mẹ cũng chạy vạy khắp nơi kiếm tìm, rồi lại xin cô giáo để tôi không bị đuổi học..
Rồi
Tôi từng lấy trộm tiền của mẹ để chơi điện tử. Phải. Tôi rất hư.
Tôi từng lấy tiền của mẹ để mua thuốc hút cùng bạn bè. Phải. Tôi rất hư.
Còn nhiều nhiều lắm....trong thâm tâm tôi thấy lúc đó mình thực sự là một đứa bất hiếu..
Phải.
Dù cho giờ tôi đã tốt lên nhiều. Đã biết nghĩ, đã biết quan tâm chăm sóc những người trong gia đình.
Nhưng tôi vẫn tiêu tiền của mẹ.
Tôi chưa thể giúp mẹ nhiều với sức lực hiền giờ của mình.
Điều duy nhất tôi có thể làm được hôm nay là: "Nhường cho mẹ bữa cơm của mình"
Nhưng khi tỉnh dậy.
Mở nồi cơm.
Tôi biết: "Mẹ đã nhịn để tôi có cái ăn."
"Ai có mẹ, xin đừng làm mẹ khóc
Cả cuộc đời...chỉ có mẹ mà thôi"
Chẳng hi vọng những dòng này có thể làm tốt một ai đó...
Chỉ hi vọng...trước khi cầm đôi đũa, chiếc bát hay cốc trà chanh, đĩa hướng dương...hãy nhớ tới Mẹ.
Vì đêm rồi...mẹ vấn thức giấc...vì sợ con rét...vì chỉ để kéo chiếc chăn cho con.