Quay lại chuyện bầu chọn Hạ Long. Cứ tin là cách tính của ông Nguyễn Văn Tình là đúng. 24 triệu tin nhắn tương đương với 15 tỷ đồng, khoảng 750.000 USD.
Riêng chúa đảo Tuần Châu chi 70 triệu đồng cho 110.000 tin nhắn. Còn hàng triệu người Việt tiêu tốn thời gian vào một công việc vô bổ là bầu chọn cho chính mình, không thể tính bằng tiền.
Chưa kể bộ máy truyền thông vào cuộc, kể cả bộ trưởng 60 tuổi nhắn tin cùng đứa cháu 5 tháng ngồi bấm phím mobile.
Nhà mạng kiếm 375.000 USD, New Open World bỏ túi 375.000 USD mà không phải làm bất cứ việc gì.
Họ chỉ cần lập một trang web (giá vài ngàn đô la) và cho phép mọi người gửi tin nhắn từ mobile khắp thế giới vào đó. Trả lương vài ngàn đô la/tháng cho một tay IT cỡ Xôi Thịt để bảo trì trang web.
Đầu tư chục ngàn đô la thu về chục triệu USD, chúa đảo Tuần Châu phải gọi bằng cụ. Kiếm tiền bằng sự cả tin đến thảm hại của người đời là thế đó. Họ không lừa ai cả, chúng ta tham gia bầu chọn và tự trả tiền.
Hỏi cách kiếm tiền trên internet ở đâu ư? Cứ hỏi dân chúng và mấy ông lãnh đạo ở những quốc gia nghèo, sỹ diện hão, tự sướng thì biết là USD nằm chỗ nào.
Tôi tự hỏi, nếu biết phải trả cho New Open World 300 đ/tin thì liệu có tới 24 triệu tin của người Việt gửi đi không?
Quảng cáo Vịnh Hạ Long thảm hại như thế này ư. Sau này sẽ thành một chuyện cười cho thế gian và tên tuổi vịnh Hạ Long đi theo cú kiếm tiền ngoạn mục của New Open World.
Nghe nói sắp tới, họ lại ra cuộc thi bình chọn những thủ đô đẹp nhất thế giới. Hà Nội đang nằm trong danh sách. Cứ đà này, thế nào mình cũng được giải nhất.