Giang hồ tiếu ngạo cầm tiêu,
Sáo đàn hợp tấu làm xiêu lòng người.
Họ Lưu họ Khúc ngậm cười,
Ở nơi chín suối hỏi người có thương.
Lệnh Hồ thiếu hiệp tơ vương,
Họ Nhậm, họ Nhạc phải thương bên nào.
THương Hải chẳng byết trời cao,
Lâm gia tàn sát, lời nào nói ra.
Bình chi từ đó không nhà,
Bất Quần mưu tính khó mà thoát ra
Phúc Kiến một khúc dân ca,
Linh San tự hỏi phải là tình lang.
Giang hồ hợp nhất một trang,
Lãng THiền càng tính lại càng lún sâu.
Hành SƠn như rắn không đầu,
Tiêu Tương Dạ Vũ mưa sầu Phong Lăng.
Bắc Nhạc chỉ một chữ Hằng,
Đại sư Bất Giới lằng nhằng chẳng tka.